“Quỳ gối van xin khóc lóc” trước áp bức, bất công, trong một hoàn cảnh yếu thế và cô độc, là một hành động thể hiện sự bất lực và cam chịu. Nó không thể hiện sự nhục nhã, càng không liên quan đến niềm tự hào dân tộc. Đó, đơn giản, chỉ là một cách phản ứng của con người trước áp bức. Có người dám đứng lên chống lại cái áp bức bất công đó, có người thì “quỳ gối van xin khóc lóc”, hay chỉ biết cam chịu không dám ho he nửa lời.
Thật buồn cười khi có rất nhiều người sẵn sàng chỉ trích, phán xét hành động của đồng bào ở nước ngoài là hèn hạ, nhục nhã, nhưng tại ngay chính đất nước họ, nơi mà sự áp bức bất công còn xảy ra ngang nhiên và tàn nhẫn hơn gấp bội, thì họ cũng chỉ biết cam chịu không dám nói gì. Những kẻ thấy bất bình không dám lên tiếng để tránh tai hoạ cho bản thân, đó mới là những kẻ hèn hạ.