Xưa kia, ở một ngôi làng nọ trên núi có một gia đình nọ có mười người con trai. Một ngày kia, ngôi làng ấy bị giặc chiếm đóng. Người cha của mười anh con trai bị giặc giết ngay từ ngày đầu tiên, khi chúng tiến vào làng. Mười người con trai đó quyết tâm vào đội quân chống giặc ở trong núi. Chủ tướng của đội quân là người con trai cả. Và bọn giặc đã bị thất điên bát đảo bởi đội quân này. Bọn giặc nhiều lần định san bằng mà không sao tiêu diệt được ngôi làng bé nhỏ ấy.
Thế là bọn giặc nghĩ ra mưu kế độc ác là bắt bà mẹ của mười người con trai và ép buộc bà khuyên các con mình trở về nhà rồi bọn giặc sẽ cho vàng bạc châu báu và được một chức quan trong đội quân của chúng, bằng không chúng sẽ giết bà.
Bà mẹ nhìn thẳng vào mắt tên tướng giặc, nói lớn:
– Hỡi quân độc ác! Hẳn nhà ngươi cũng có một bà mẹ. Mẹ ngươi chắc không bao giờ dạy người phản bội lại quê hương. Là một người chân chính, ta cũng không thể dạy các con ta phản bội lại quê nhà.
Bọn giặc tức giận liền bắt trói bà mẹ đem lên một ngọn đồi rồi cho quân mai phục để hòng bắt được những người con trai của bà đến cứu mẹ. Chúng bắt bà mẹ hãy đứng dậy mà gọi con, chúng sẽ tha. Bà mẹ liền hét lớn:
– Hỡi các con của mẹ! Hỡi những người con của quê hương. Ta nhân danh người mẹ, ra lệnh cho các con không được vì ta mà phản bội quê hương.
Mệnh lệnh của người mẹ là mệnh lệnh trái tim, mệnh lệnh của tình yêu vĩ đại. Mệnh lệnh đó lan khắp núi rừng. Bọn giặc run sợ. Những người con của bà như được tăng thêm sức mạnh chiến đấu. Tên tướng giặc ra lệnh bịt miệng bà mẹ lại và thiêu sống bà bằng cách đổ nhựa thông và nhựa trám lên đầu. Ngọn lửa cháy sáng cả một vùng…
Khi bọn giặc đi rồi, dân làng lên đồi tìm chỗ bà mẹ bị hành hình, và người ta chỉ còn thấy trái tim của người mẹ kiên cường đó vẫn còn nguyên vẹn và nóng bỏng. Dân làng chôn mẹ ngay trên đỉnh đồi. Trái tim người mẹ vẫn phát sáng hằng đêm, từ trong ngôi mộ mà lan khắp ra cả vùng.
Mùa xuân đến. Một cái cây mọc lên từ ngôi mộ ấy. Cây ra hoa. Bông hoa đỏ chót hình ngọn lửa bốc lên từ trái tim người mẹ. Và cũng từ ngày ấy có một loại hoa mang tên hoa Mẫu Đơn. Cây hoa tượng trưng cho người mẹ đã dung cảm chiến đấu bằng cả trái tim.
Xưa kia, ở một ngôi làng nọ trên núi có một gia đình nọ có mười người con trai. Một ngày kia, ngôi làng ấy bị giặc chiếm đóng. Người cha của mười anh con trai bị giặc giết ngay từ ngày đầu tiên, khi chúng tiến vào làng. Mười người con trai đó quyết tâm vào đội quân chống giặc ở trong núi. Chủ tướng của đội quân là người con trai cả. Và bọn giặc đã bị thất điên bát đảo bởi đội quân này. Bọn giặc nhiều lần định san bằng mà không sao tiêu diệt được ngôi làng bé nhỏ ấy.
Thế là bọn giặc nghĩ ra mưu kế độc ác là bắt bà mẹ của mười người con trai và ép buộc bà khuyên các con mình trở về nhà rồi bọn giặc sẽ cho vàng bạc châu báu và được một chức quan trong đội quân của chúng, bằng không chúng sẽ giết bà.
Bà mẹ nhìn thẳng vào mắt tên tướng giặc, nói lớn:
– Hỡi quân độc ác! Hẳn nhà ngươi cũng có một bà mẹ. Mẹ ngươi chắc không bao giờ dạy người phản bội lại quê hương. Là một người chân chính, ta cũng không thể dạy các con ta phản bội lại quê nhà.
Bọn giặc tức giận liền bắt trói bà mẹ đem lên một ngọn đồi rồi cho quân mai phục để hòng bắt được những người con trai của bà đến cứu mẹ. Chúng bắt bà mẹ hãy đứng dậy mà gọi con, chúng sẽ tha. Bà mẹ liền hét lớn:
– Hỡi các con của mẹ! Hỡi những người con của quê hương. Ta nhân danh người mẹ, ra lệnh cho các con không được vì ta mà phản bội quê hương.
Mệnh lệnh của người mẹ là mệnh lệnh trái tim, mệnh lệnh của tình yêu vĩ đại. Mệnh lệnh đó lan khắp núi rừng. Bọn giặc run sợ. Những người con của bà như được tăng thêm sức mạnh chiến đấu. Tên tướng giặc ra lệnh bịt miệng bà mẹ lại và thiêu sống bà bằng cách đổ nhựa thông và nhựa trám lên đầu. Ngọn lửa cháy sáng cả một vùng…
Khi bọn giặc đi rồi, dân làng lên đồi tìm chỗ bà mẹ bị hành hình, và người ta chỉ còn thấy trái tim của người mẹ kiên cường đó vẫn còn nguyên vẹn và nóng bỏng. Dân làng chôn mẹ ngay trên đỉnh đồi. Trái tim người mẹ vẫn phát sáng hằng đêm, từ trong ngôi mộ mà lan khắp ra cả vùng.
Mùa xuân đến. Một cái cây mọc lên từ ngôi mộ ấy. Cây ra hoa. Bông hoa đỏ chót hình ngọn lửa bốc lên từ trái tim người mẹ. Và cũng từ ngày ấy có một loại hoa mang tên hoa Mẫu Đơn. Cây hoa tượng trưng cho người mẹ đã dung cảm chiến đấu bằng cả trái tim.